Quyền nuôi con được quy định tại Điều 81 Luật Hôn nhân gia đình 2014: “1. Sau khi ly hôn, cha mẹ vẫn có quyền, nghĩa vụ trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con chưa thành niên, con đã thành niên mất năng lực hành vi dân sự hoặc không có khả năng lao động và không có tài sản để tự nuôi mình theo quy định của Luật này, Bộ luật dân sự và các luật khác có liên quan.
2.Vợ, chồng thỏa thuận về người trực tiếp nuôi con, nghĩa vụ, quyền của mỗi bên sau khi ly hôn đối với con; trường hợp không thỏa thuận được thì Tòa án quyết định giao con cho một bên trực tiếp nuôi căn cứ vào quyền lợi về mọi mặt của con; nếu con từ đủ 07 tuổi trở lên thì phải xem xét nguyện vọng của con.
3.Con dưới 36 tháng tuổi được giao cho mẹ trực tiếp nuôi, trừ trường hợp người mẹ không đủ điều kiện để trực tiếp trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con hoặc cha mẹ có thỏa thuận khác phù hợp với lợi ích của con”.
Quyền nuôi con phụ thuộc vào độ tuổi của con
- Mẹ sẽ được ưu tiên có quyền nuôi con khi tuổi con dưới 36 tháng. Chỉ khi mẹ không có đủ điều kiện nuôi con thì quyền nuôi con mới thuộc về bố trong trường hợp này.
- Con dưới 7 tuổi thì quyền nuôi con sẽ do Tòa án quyết định dựa trên lợi ích về mọi mặt của con.
- Con đủ 7 tuổi trở lên, thì sẽ căn cứ vào nguyện vọng của con để phân xử. nếu người con quyết định lựa chọn 1 trong 2 người thì phải có văn bản xác nhận cụ thể.
Để được hưởng quyền nuôi con, cha/mẹ phải chứng minh được mình có khả năng mang lại cho con cuộc sống tốt hơn so với đối phương về mọi mặt gồm kinh tế, tinh thần, giáo dục. Cụ thể như sau:
- Thu nhập hàng tháng: cần chứng minh được thu nhập hàng tháng có thể đáp ứng được nhu cầu tài chính cho con phát triển lớn khôn
- Chỗ ở ổn định: đây là điều kiện có lợi thế hơn khi cha/mẹ cho con1 chỗ ở ổn định khi đối phương không thể.
- Môi trường sống: cần chỉ ra con được sống ở đâu sau khi ly hôn, con ở với những ai và môi trường đó tốt như thế nào. Cha/ mẹ có thể dành cho con những tiện nghi như thế nào, việc học hành và di chuyển của con sẽ được đảm bảo ra sao…
- Thời gian làm việc: chứng minh rằng cha/mẹ có thể dành nhiều thời gian chăm sóc con hơn đối phương.
Hành vi: chỉ ra được hoạt động hàng ngày, lối sống của cha/mẹ lành mạnh, có ảnh hưởng đến sự phát triển của con tốt hơn đối phương thì sẽ được lợi thế dành quyền nuôi con.