Thật khổ cho ai “mù màu” cả về nghĩa đen và nghĩa bóng mà lại theo cái nghiệp Sở hữu trí tuệ. Cứ nghĩ rằng Luật và Hội họa chẳng có gì liên quan. Luật thì khô khan, hội họa thì bay bổng. Ấy thế mà một ngày đẹp trời như bao ngày, “chúng nó” lại gặp nhau.
Tại sao lại có chuyện màu sắc trong Luật? Tất nhiên, bình thường Luật chẳng cần “tô màu” hay chẳng “tô màu” được cho ai bao giờ. Nhưng Sở hữu trí tuệ lại khác, có cả tỷ thứ liên quan đến hội họa trong đó. Lấy ví dụ đơn giản, việc đăng ký một nhãn hiệu nhìn tưởng chẳng có gì nhưng lại “oái oăm” phết khi gặp khách hàng “độc” với nhãn hiệu “độc”. Chỉ mỗi cái chuyện nhận mặt nhau đã là một bài toán không hề dễ rồi.
Chưa kể đến lúc mô tả, màu này xen màu kia, mỗi nơi một chút,… hàng vạn vạn thứ khiến màu sắc trở nên phức tạp hơn. Và nhất là khi mô tả bản quyền tác giả. So với mô tả nhãn hiệu, “thấy gì nói nấy” thì mô tả bản quyền còn khó hơn vì phải “dò” ý đồ của tác giả, “tâng bốc” lên, tưởng tượng nhiều hơn và… hiểu rõ tác phẩm hơn cả người sáng tạo ra nó. Và hiển nhiên, màu sắc cũng là một phần quan trọng để diễn đạt ý nghĩa tác phẩm.
Đấy, cái sự “mù màu” nó ảnh hưởng thật lớn đến con đường “Làm Luật”. Thế nhưng, cuộc đời lắm lúc cũng trớ trêu, những đứa “mù màu” như mình lại cứ “đâm đầu” vào mấy chuyện khó khăn như thế.